Cùng phòng!
:: Giải Trí :: Thư viện truyện :: Tác Phẩm Hay
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Cùng phòng!
Chung phòng (MTO 12 - 8/12/2009) |
Nó và nhỏ ở chung phòng từ hồi năm nhất. Hai đứa không cùng quê, khác nhau điệu nói, câu cười. Bố mẹ nó là những nhân viên ngân hàng, trong khi bố mẹ nhỏ là những người nông dân, cả năm bận rộn với cấy hái và trồng trọt. Nó học chuyên ngành du lịch, còn nhỏ học sư phạm. Tất cả những điều đó làm cho tính cách hai đứa có nhiều điểm không giống nhau. Không giống nhau nhưng chúng nó vẫn ở cùng một mái nhà (thực ra chỉ là một phòng trọ nhỏ xíu, diện tích chỉ khoảng 10m2). Ban đầu, cũng có những xung khắc nhỏ đấy. Như là chuyện nó muốn sắm sanh tất cả mọi thứ như ở nhà, tức là phải tử tế, đẹp đẽ, kiểu như bếp ga thì bắt buộc phải là bếp ga to, kiên quyết không dùng bếp ga nhỏ, chiếu thì phải là chiếu trúc, chứ không nằm chiếu cói. Hoặc mùa đông đầu tiên, nó định khuân về cái đệm gần 1 triệu, trong khi nhỏ lắc đầu nguầy nguậy: "Trời, sao cậu sắm đồ mắc tiền vậy? Mình đang ở trọ mà". Nó ngơ ngác: "Vậy chứ ở trọ thì không cần mấy thứ này sao?" - "Không phải là không cần" - nhỏ bối rối giải thích: "Mà là mấy thứ đó… xa xỉ quá. Ở nhà tớ cũng chẳng bao giờ sắm mấy thứ này đâu". Nghe vậy, nó không mua nữa, nhưng thái độ không vui thì hiện ra mặt. Thực ra, với số tiền bố mẹ cho, nó hoàn toàn có thể tự mua được. Nhưng hai đứa ở cùng nhau, những thứ đó dùng chung mà nó lại tự sắm một mình thì cũng không ổn lắm. Thế là, nó đành phải bằng lòng với những thứ nhỏ bảo nó chung tiền mua về. Nhỏ mua toàn đồ vừa tiền, đúng với chất sinh viên. Chỉ tội, nó không quen chịu khổ, nên lấy làm ấm ức lắm. Năm nay, cả hai đứa đều đã là sinh viên năm hai, không còn lạ lẫm nhiều với thành phố này nữa. Ngoại ngữ ổn, nó xin được việc làm ở một trung tâm du lịch. Việc của nó là phối hợp cùng những đồng nghiệp khác dẫn những người khách đi thăm quan những điểm du lịch trong thành phố và giải thích cho họ hiểu về lịch sử hình thành, ý nghĩa và những giai thoại gắn với di tích ấy. Nói là vậy, nhưng lúc nào nó cũng cảm thấy bận rộn vì ngoài ngoại ngữ ra nó còn phải trang bị thêm nhiều kiến thức về lịch sử, nghệ thuật…Lắm hôm nó trở về nhà vào lúc thành phố đã lên đèn. Bàn chân mỏi nhừ vì phải đi cùng khách, cổ họng cũng khô rát vì nói nhiều, nó cảm thấy sự mệt mỏi xâm chiếm mình. Nhỏ cũng không khác nó là mấy, nhỏ đi gia sư, dạy cả Toán và Lí. Nhỏ giỏi ban A mà. Tuần 6 ca dạy khiến nhỏ lắm hôm mệt phờ. Đã thế, khi về nhà, nhỏ lại cặm cụi soạn bài cho những buổi học sau. Nó bảo nhỏ chỉ cần soạn qua loa, lấy lệ là được. Mấy đứa bạn nó đều làm thế hết, có sao đâu. Tuy vậy, tính nhỏ cẩn thận, lại có trách nhiệm nên vẫn soạn bài chỉn chu, tỉ mỉ như thường. Thỉnh thoảng, nhỏ còn kể cho nó nghe về hai đứa nhóc mà nhỏ đang dạy kèm. Có một đứa dễ thương, còn một đứa nghịch như quỷ sứ. Với đứa này, nhỏ mệt với nó lắm. Số thù lao kiếm được, nó đầu tư hết cho sách vở, quần áo và đủ thứ linh tinh khác của con gái. Phần vì công việc phải giao tiếp nhiều, nên phải ăn mặc tươm tất, lịch sự, phần vì nó cũng là một tín đồ thời trang nên nó khuân về rất nhiều quần áo và phụ kiện. Mặc dù mùa đông mới sang, mà nó đã đi mua về nào giày, nào dép đi trong nhà, nào áo len, áo khoác. Không chỉ thế, nó còn quyết tâm đi may một bộ áo và váy dạ thật đẹp. Cuối học kì này, khoa nó có dạ hội. Nó định bụng sẽ để dành bộ váy áo cho dịp đó. Trong khi đó, nhỏ vẫn trung thành với những bộ quần áo cũ. Những bộ quần áo nền nã, giản dị và có phần "quê mùa" nữa. Nó định góp ý với nhỏ, con gái thì dù sao cũng phải biết ăn mặc một chút chứ. Song, vì tôn trọng sự tự do cá nhân nên nó cũng không nói gì, chỉ có thắc mắc số tiền kiếm được, nhỏ dùng để làm gì mà chẳng dám chi tiêu chút ít cho bản thân mình là thỉnh thoảng lởn vởn trong đầu nó. Đôi lúc nó hỏi, có phải là nhỏ ki bo lắm không? Hôm nay, nhận số thù lao tháng rồi, nó đi mua một cái chăn bông thật to về và lấy bộ váy áo dạ đặt may từ hôm nọ nữa. Cái chăn này, thực ra nó muốn 2 đứa góp tiền mua chung, nhưng nhỏ không chịu, bảo nó thích thì cứ mua, nhỏ dùng cái chăn bông cũ mang từ quê lên cũng được. Cái chăn cũ ấy, nặng trịch, đắp lên chỉ muốn ngạt thở mà cũng chẳng ấm mấy. Nó bước về phía phòng mình, định vào phòng luôn, song vì nhỏ đang nói chuyện điện thoại nên nó dừng lại. Vô tình, những gì nhỏ nói lọt hết vào tai nó: "Bố à, tiền con gửi về bố cứ mua cho mẹ một cái chăn. Cái chăn loại mới, vừa mỏng vừa ấm ý. Mẹ ốm thế, đắp chăn nặng thì không trở mình được đâu. À, con ạ? Con dùng chăn cũ cũng được, không sao. Nếu thừa tiền, bố mua cho 2 em mấy cái áo ấm nhé. Con cũng vừa mua áo ấm cho con rồi." Nghe câu này, nó thừa biết là nhỏ nói dối. Từ đầu mùa đến giờ, nhỏ đã mua cái áo nào cho mình đâu. Không hiểu điều gì đã khiến nó đứng lặng ở ngoài cửa, một lúc sau mới dám vào. Tối hôm ấy, nó nín thinh, không dám khoe với nhỏ về bộ váy áo mới. Nhỏ đi dạy về muộn, hình như mệt nên đi ngủ từ sớm. Cái dáng còng queo dưới cái chăn cũ, mọi hôm nhìn kì kì sao đó, hôm nay lại khiến lòng nó nhoi nhói. Nó giở chiếc chăn mới ra, đắp lên cho nhỏ. Cùng nhà thì phải biết thương nhau, phải không nào? |
Similar topics
» Hại đời bé gái lớp 4 trong phòng ngủ
» Yếu tố hạn chế quyền lực của vua phong kiến
» nhạc phim tây du ký
» tính dân tộc của nhà nước phong kiến việt nam
» chương trình giáo dục quốc phòng
» Yếu tố hạn chế quyền lực của vua phong kiến
» nhạc phim tây du ký
» tính dân tộc của nhà nước phong kiến việt nam
» chương trình giáo dục quốc phòng
:: Giải Trí :: Thư viện truyện :: Tác Phẩm Hay
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết