Chào mừng bạn đến với diễn đàn Luật Học k33
Hãy đăng ký thành viên để trao đổi với chúng tôi.



Join the forum, it's quick and easy

Chào mừng bạn đến với diễn đàn Luật Học k33
Hãy đăng ký thành viên để trao đổi với chúng tôi.

Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Tâm sự của người cha có đứa con rớt ĐH

Go down

Tâm sự của người cha có đứa con rớt ĐH Empty Tâm sự của người cha có đứa con rớt ĐH

Bài gửi by Admin Sun Jan 03, 2010 2:16 pm

ha sẽ không bảo con không được khóc, không được buồn mà sẽ nói với con rằng: Con hãy khóc để thấm thía sự vất vả của cuộc đời và hãy buồn để thấy giá trị của một lần vấp ngã.
Con trai yêu quý!

Con có nhớ những con thuyền dập dềnh trên sóng biển
mà cha và con đã nhìn thấy trong một buổi chiều ngắm hoàng hôn cách đây
vài năm không? Cha đã nói với con rằng: cuộc đời con người cũng như
những con thuyền lênh đênh trên biển cả và để đến được bến bình yên,
con thuyền phải trải qua rất nhiều sóng to, gió lớn. Con ạ! Con cũng
đang trải qua con sóng lớn đầu tiên trong cuộc đời. Hãy vững vàng và
lướt qua nó con nhé!


Hãy khóc, hãy buồn nhưng không được phép gục ngã

Cha biết con đang rất buồn, chán nản và cả tuyệt
vọng nữa. Nhưng cha sẽ không bảo con không được khóc, không được buồn
mà sẽ nói với con rằng: con hãy khóc để thấm thía sự vất vả của cuộc
đời và hãy buồn để thấy giá trị của một lần vấp ngã.


Cha biết con đã trải qua những ngày ôn luyện vất vả,
những ngày thi căng thẳng và những ngày đợi chờ kết quả dài đằng đẵng.
Cha cũng biết con đã học hành chăm chỉ, đã cố gắng hết mình để có thể
“vượt vũ môn” thành công. Nhưng cuộc sống không bao giờ bằng phẳng và
con đường đến với ngày vinh quang không phải chỉ trải toàn hoa hồng
phải không con?


Con có thấy vết sẹo ở đầu gối bên phải của con
không? Đó là dấu tích của một lần con ngã khi chập chững tập đi. Những
vết sẹo đã giúp con có thể bước đi một cách vững vàng bằng đôi chân của
mình. Có ai tập đi mà lại không vấp ngã phải không con? Cha xót xa mỗi
lần nhìn con vấp ngã nhưng cha cũng mỉm cười hạnh phúc khi con có thể
đứng dậy và đi tiếp.



Tâm sự của người cha có đứa con rớt ĐH Xach-giup-con
Trên đường đua của cuộc đời, cha không thể chạy theo con, nhưng cha sẽ luôn dõi theo, động viên và tiếp sức cho con.
(Ảnh: Một ông bố giành phần xách valy cho con trong kỳ thi tuyển sinh ĐH vừa qua)


Con trai! Con có nhớ cách đây vài năm một cậu học
sinh cũng bằng tuổi con bây giờ đã tìm đến cái chết khi giấc mơ vào đại
học không thành. Con có nhớ khuôn mặt thẫn thờ của người cha và nước
mắt lăn dài trên gò má người mẹ khi họ đứng lặng người trước bàn thờ
đứa con trai yêu quý.


Con trai của cha, cha tin rằng con sẽ đủ can đảm và
vững vàng để không bao giờ có những ý nghĩ dại dột như vậy. Cha tin
rằng, đứa con trai đã có thể đứng lên bằng đôi chân của mình khi tập đi
những bước đi đầu tiên cũng sẽ có thể đứng lên bằng chính đôi chân của
mình khi bước những bước chân đầu tiên vào cuộc đời đầy giông tố và thử
thách.


Con! Cha cũng sẽ nói lời xin lỗi con. Con đừng ngạc
nhiên khi cha làm điều đó nếu con nghĩ rằng người phải nói lời xin lỗi
là con mới đúng. Nhưng con ạ, cha xin lỗi vì đã có những lúc cha vô
tình đặt áp lực lên con. Sự kỳ vọng của cha đôi khi trở thành áp lực
cho con và sự tuyển dụng còn trọng về bằng cấp nhiều khi trở thành sức
ép đè nặng lên đôi vai con. Đó là trách nhiệm của xã hội và trong đó có
trách nhiệm của cha.


Tương lai nằm ở phía trước

Con có biết không? Việt Nam là một trong
những nước có tỷ lệ học sinh trượt đại học nhiều nhất trên thế giới.
Năm nay trong số gần 1,2 triệu lượt thí sinh dự thi thì chỉ có hơn
400.000 thí sinh có điểm trên điểm sàn. Điều đó để con thấy rằng còn
rất nhiều người cũng trượt đại học như con và hiểu rằng đại học không
phải là con đường duy nhất.


Bill Gates đã rời trường đại học khi nhận ra
cơ hội của mình và còn rất nhiều người khác thành đạt mà không nhất
thiết phải học đại học. Con cần hiểu rằng: đại học chỉ giúp con có một
hành trang chắc chắn hơn và dễ dàng hơn để con bước vào đời. Nhưng nó
sẽ trở thành vô giá trị nếu con đánh mất đi sự kiên trì, niềm tin, ước
mơ và sự tin tưởng vào tương lai.


Trên bàn học của con, có một dòng chữ nho
nhỏ con đã tự viết ra khi thi trượt trong kỳ thi chọn học sinh giỏi
“khi một cách cửa này đóng lại sẽ có một cách cửa khác mở ra” và “khi
tất cả những cái khác đã mất tương lai vẫn còn”. Cơ hội vẫn chưa hết và
tương lai vẫn nằm ở phía trước con ạ. Con có nhiều con đường để lựa
chọn.


Con có thể ôn thi để sang năm thi lại, có
thể chọn một trường làm nguyện vọng và có thể học nghề nếu con muốn.
Mọi quyết định là của con, tương lai của con, con đường đi của con, con
sẽ phải tự hoạch định và xây dựng cho mình. Mười tám tuổi, con trai của
cha chưa đủ lớn để hiểu về cuộc đời nhưng cha tin rằng con đủ lớn để
vượt qua thử thách và biết mình phải làm gì.


Dù cho con có quyết định như thế nào, cha mẹ
cũng sẽ luôn ủng hộ con, tiếp bước cho con. Trên đường đua của cuộc
đời, cha không thể chạy thay cho con nhưng cha sẽ luôn dõi theo, động
viên và tiếp sức cho con. Hãy luôn tin tưởng vào chính mình và đừng bao
giờ từ bỏ ước mơ con nhé!
Admin
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 782
NHIỆT HUYẾT : 2188
Cảm Ơn ! : 9
Join date : 21/11/2009
Age : 33
Đến từ : Đà Lạt

CASINO
BOYDALAT_90: 10

https://svlhk33.forummotion.com

Về Đầu Trang Go down

Tâm sự của người cha có đứa con rớt ĐH Empty KHOẢNH KHẮC TRONG ĐỜI

Bài gửi by maiyeumo Tue Jun 29, 2010 10:51 am

ÔI XÚC ĐỘNG QUÁ...XUYÊN CUNG TỪNG RÓT KÌ THI HỌC SINH Giỏi NĂM 2009 ..TRỜI ƠI BUÔN DỮ LUÔN...VÌ MÌNH ĐÃ DÀNH CHO KÌ THI ĐỎ RẤT NHIỀU THỜI GIAN VÀ TRÍ TUỆ..NHƯNG KHI NHÌN CÁI ĐỀ THI THÌ...TRỜI ƠI Nó KHỦNG THẬT KHỦNG KHIẾP...TRONG KHI ĐÓ NGỒI TRoNG CăN PHÒNG TRƯỜNG BÙI THỊ XUÂN LẠNH ĐẾN TẬN XƯƠNG TỦY..VIẾT BÀI MÀ TAY CỨNG NGẮC LUÔN..HIX..VÀ XUYÊN VIẾT..VIẾT ..VÀ VIẾT ..NHƯNG NHÌN ĐÉN CÂU anh chị hãy nêu quá trình chuẩn bi, nguyên nhân ,diễn biến ,kết quả cua cuộc Cách mạng tháng tám năm 1945??? hix va thế là Bùm!!!va kết quả là 8/20 điểm...rớt nhưng nhớ vô cùng khoẳnh khắc đó.về mà xuyên buồn mấy ngày luôn..nhưng bố mẹ đã khuyên nhiều lắm..cuối cùng cũng tạm quên...bố chỉ nói: con trai không dduocj yếu hền như vậy..hãy tập trung cho kì thi đại học săp tới...hì..vì vậy ma xuyên nhanh chóng hết buồn đấy..vì thế các bạn và các bậc phụ huynh nói chung đừng ép buộc con mình la phải đậu đại học nhé....đậu đại ho0cj cũng tốt nhưng rớt đại học cung không phải la xấu..kết quả thế nào thi hãy biết rằng đó là tất cả khả năng và sự cố gắng của con cái mình..đùng vì một chút cá nhân hay một chút sĩ diên ma đẩy con mình tới con đường cụt của cuộc sống...vì không ít những những đúa côn tội nghiệp đã bỏ bao công lao học tập ngày đêm nhung kết quả không như mong muốn.nhưng đằn sau đó là gì???cha mẹ bỏ mặc,khinh chê ..mang ra so sánh với người khác để con mingf trong sự cô đơn thậm chí cùng quẫn..đã không ít ban đã phải tìm đến cái chết để muốn xoa dịu tất cả....rồi những bâc làm cha mẹ lúc ấy như thế nào??? chỉ khoc thương rồi mau quên đi thôi ...cái quan trọng là đúa con tuyệt vời của minh đã không còn bên cạnh mình nữa...hãy nhìn rộng tầm nhìn ra va trao tặng cho con mình những cơ hội dù là nhỏ nhất..và hãy tin vào khả năng của con mình...ngược lại không ít những bạn sinh viên lại bỏ quên sự quan tâm chăm sóc của gia đình ,,họ không biết rằng để các bạn có ngày hôm nay ba mẹ các bạn đã trải qua bao nhiêu đau khổ,,vì những lần vô tâm đó các bạn đang sát muối vào con tim của ba mẹ mình,các bạn đã dập tắt mọi hi vọng của ba me mình..hãy nhìn vào những tấm gương vượt khó ma suy nghĩ lại,,hãy nhìn thẳng vào sự thật về gia đình mình nhé..hãy cố lên nhé,vì các bạn là tất cả đối với gia đình va xã hội

maiyeumo
Khách viếng thăm


Về Đầu Trang Go down

Tâm sự của người cha có đứa con rớt ĐH Empty gửi đến những ai chưa yêu sẽ yêu đang yêu và đã yêu

Bài gửi by maiyeumo Mon Aug 30, 2010 10:43 pm



Còn gì hơn ngoài việc chàng trai thì nốc rượu như điên; còn cô gái thì lau nước mắt hết hàng tấn giấy?!!! Sau nước mắt, người ta sẽ hỏi "tại sao…?". Đã hỏi thì đương nhiên là sẽ có giải thích. Nhưng đôi khi, sự im lặng lại là một câu hỏi và câu trả lời hoàn hảo. Im lặng - nghĩa là chấp nhận sự thật, bởi nó vốn là như thế, dù ta có biết đến hay không. Im lặng - nghĩa là không còn gì để nói, ừ, đúng là như thế đấy. Đau. Buồn. Hụt hẫng. Thất vọng. Nhưng vẫn có thể tha thứ và quay lại. Yêu một người mà mình không còn tin tưởng. Như thế, vẫn có nghĩa là hết yêu!
… Lúc đó, cả Anh và Em đều không ở trong vương quốc. Thế nên, chúng ta là hai người duy nhất không bị dính bụi màu. Chúng ta không - hoàn - hảo!





Tình yêu không hoàn hảo


Anh không đẹp trai, cao chỉ được tầm mét bảy là hết đất! May mà gỡ gạc được đôi chút nhờ quả kính "trí ngủ" cùng nụ cười răng khểnh trông "êu êu". Nhưng anh thực sự là một chàng trai ngoan! Trước khi quen em, anh thích tụ tập các chiến hữu đi cafe, ở nhà nghiền game thâu đêm suốt sáng, và ngủ. Yêu nhau rồi, sở thích của anh là Em, và như thế!
Em vẫn bảo anh rằng: "Cố gắng lắm em mới yêu được anh đấy nhé! Không có em thì anh ế sưng ế xỉa lên ý chứ…". Nhưng đó chỉ là nói đùa thôi anh ạ! Không có anh yêu thì em cũng bị ế rồi. Bởi vì, em đâu phải là một cô gái "đỉnh điểm" gì cho cam! Cái gì ở em cũng lỡ cỡ, nó không hẳn ra thế này, cũng chẳng đến mức là như thế kia. Không xinh không xấu, không giỏi không dốt, có trách nhiệm tuỳ việc, nhiệt tình tuỳ đối tượng, chăm chỉ tuỳ hứng; hơi hơi năng động, thỉnh thoảng đảm đang, và đôi khi khéo léo,… nói chung là lúc thế này, khi thế khác. Có lẽ, đó là mô tuýp chung cho tất cả những cô gái muốn mình bình thường. Em ghét sự bình thường, căm thù những gì làng nhàng, dở dở ương ương, … Nhưng đúng là "ghét của nào trời trao của ấy", trời trao cho em một tình yêu… "cũng được"!



"Cũng được" - nghĩa là… cũng được! Rõ ràng là như thế còn gì! Rõ ràng đến mức em luôn xác định tư tưởng cho mình rằng: Có anh cũng được, mà không có thì cũng chả sao! Mỗi ngày đi trên phố, bắt gặp những anh chàng đẹp trai, em lại ước ao "giá như…". Em vốn đâu phải là một cô gái cam chịu, hay nhút nhát gì để mà phải chấp nhận yêu theo cái kiểu "đành vậy", tại sao em lại không dám mơ và hi vọng những điều nhiều nhặn hơn? Vì em hiểu, "cũng được" còn có nghĩa là "quá tốt" trong cái cuộc sống hiếm hoi và đầy khó khăn này…

Lí do chia tay không hoàn hảo


Gần hai năm yêu nhau, anh và em cãi nhau không dưới một trăm lần. Khoảng hơn một nửa số lần cãi vã ấy bọn mình đòi chia tay. Lí do thì muôn vàn, khi thì do anh trễ giờ hẹn; lúc do em càu nhàu anh chơi điện tử quá nhiều; hoặc đôi khi chỉ là những việc vô cùng tủn mủn.
_ Sao anh đến muộn thế? Có biết em chờ bao lâu rồi không? Lần nào cũng vậy!
_ Anh xin lỗi. Tại đang "chiến" dở ván bi-a với mấy thằng…
_ Đối với anh em không quan trọng bằng một ván bi-a à?
_ Thôi mà… Anh xin lỗi…
_ Chia tay đi! Cho anh tha hồ rảnh rỗi mà chơi!
_ Thôi mà em… Anh hứa lần sau không thế nữa!

Vậy đấy. Lần nào cũng đưa ra lí do rất đầy đủ và cụ thể. Thế nên chẳng lần nào bọn mình có thể chia tay được cả. Vì nguyên nhân nào mà chẳng có cách giải quyết, đúng không anh?
Nhưng còn lần này… Anh nói: "Không hợp nhau" - chỉ ba từ chung chung, đại khái, trìu tượng như thế thôi.
Yêu nhau bao nhiêu lâu, bây giờ kết thúc bằng một câu "Không hợp nhau". Nghe xót xa lắm anh à… Không hợp nhau sao phải chịu đựng nhau ngần ấy thời gian? Không hợp nhau mà mãi bây giờ anh mới nhận ra? Không hợp nhau - nghĩa là chẳng ai có lỗi, phải thế không anh? Đơn giản chỉ là… không hợp nhau…
"Anh thấy chúng mình không hợp nhau". Ừ. Anh đã nói như thế. Vâng! Thế thì chia tay thôi! Anh đã thấy như thế rồi thì em còn biết làm thế nào nữa đây?


"Hậu chia tay" không hoàn hảo


Hai ngày sau khi chia tay anh, em vẫn thấy mình không thể khóc. Hai ngày, có lần bọn mình còn không gặp nhau cả tuần cơ mà, thế nên, hai ngày chưa là gì cả, anh nhỉ! Mọi thứ vẫn diễn ra hết sức bình thường. Trước đây, khi chưa có anh, em vẫn sống tốt. Vậy thì tại sao sau khi có anh, rồi mất, cuộc sống của em lại phải đổi khác đi?




Em đến trường, lên toà soạn, thậm chí còn "chạy sô" 3 cái sinh nhật; buổi đêm thì ôm bình cafe, online viết blog, chat chit tán ngẫu tí ti rồi lại gò mình viết bài… Tất cả cứ như thể chúng ta chưa hề chia tay… À không, cứ như thể chúng ta chưa hề yêu nhau vậy! Và em nghĩ, hay là mình đã lãng phí quá nhiều thời gian cho nhau? Mất đi mà không thấy tiếc, thì thứ ấy có thực sự đáng quý, thực sự cần thiết không?

Nhưng hai ngày sau khi chia tay anh, là hai ngày không ai gửi cho em một lời chúc ngày mới tốt lành vào sáng sớm; không ai gọi điện cho em vào lúc tám giờ sáng để hỏi em đã đến toà soạn an toàn chưa; không ai gí một hộp trà sữa mát lạnh vào má em kèm theo một ổ sandwich thơm nức, vào lúc một giờ trưa, khi em đang đói muốn xỉu nhưng lại... ngại phải đi mua đồ ăn; không ai nháy máy nhắn em ra ngoài vào lúc mười một rưỡi đêm để dúi cho em hộp trepsil vì biết em hay ho về đêm; không ai online vào lúc 1h sáng, buzz em rồi làm mặt giận, bắt em phải đi ngủ sớm cho đỡ mệt… Không ai, ngoài anh! Đó đâu phải chỉ là những thói quen biến mất? Mà đó còn là bao nhiêu yêu thương và quan tâm đã ra đi. Cuối cùng thì em cũng đã nhận ra, cái em nên tiếc không phải là hai năm yêu anh, mà là em đã mất những hai ngày mới có thể nhận ra em yêu anh nhiều đến thế nào…

Điều vừa nhận ra, cùng với suy nghĩ "chia tay rồi, thế nên không chỉ là hai ngày đâu, mà sẽ là mãi mãi từ nay về sau…" ập đến khiến tim em đau thắt. Em luống cuống send cho anh một tin nhắn: "Minh gap nhau duoc khong anh". "Em ra ngoai cong di" - anh nhắn lại ngay sau đó khiến em vô cùng ngạc nhiên. Em nhìn đồng hồ: gần 12h đêm. Khoác vội cái áo, em chạy ra ngoài. Nếu may mắn, em sẽ tìm lại được thứ mà em đã trót đánh mất, rồi sau đó em sẽ cố gắng học cách yêu quý, giữ gìn và trân trọng nó…

Tối mùa đông, hai dãy đèn cao áp đổ vàng mặt đường, gió thì cứ hút về một phía khiến phố nhỏ càng thêm dài và sâu thẳm. Hơi chếch về phía bên phải của cánh cổng khu tập thể là một bến chờ xe buýt, hai cây sấu già nằm hai bên. Anh thường chờ em ở cạnh cái cây thứ hai. Hai năm qua đi đủ để tạo thành một thói quen, nhưng lại quá ít ỏi để em có thể hình dung về một điều gì đó khác đi, ví dụ như anh sẽ chờ em cạnh gốc cây thứ nhất. Quả đúng là lần này đã khác. Anh ngồi trên những băng ghế bằng inox của bến chờ xe, dáng ngồi hay tay đút túi quần, đổ về phía trước.
_ Tại sao em lại muốn gặp anh?
_ Vì em vừa nhận ra là em rất nhớ anh
_ Thế bây giờ gặp xong, hết nhớ rồi, em vào nhà đi!
_ Hết hay chưa, anh làm sao mà biết được!
_ Vậy đến khi nào thì hết hả em?
Em bật khóc: "Nếu trước đây anh hỏi câu này, em sẽ trả lời rất trôi chảy. Nhưng còn bây giờ, em không biết… không biết anh ạ… Em không dám hứa là sẽ yêu anh nhiều hơn trước kia, nhưng em chắc chắn rằng tình yêu đó đủ để làm em biết sợ nếu mình chia tay…"

Nghe em nói xong, anh mới trả lời giản dị: "Anh biết mình không phải là hình mẫu trong mơ của em, hay của bất kì cô gái nào. Và khi còn là một thằng con trai 17 tuổi, hình mẫu bạn gái mà anh thường tưởng tượng thực sự cũng khác xa em. Nhưng khi 21 tuổi, gặp em, anh đã nghĩ rằng: "Yêu cô này cũng được đấy chứ nhỉ". Yêu nhau một thời gian rồi, anh lại nghĩ: "Ừ, cứ yêu mãi thế này cũng chả sao". Anh biết là em cũng có những suy nghĩ như thế. Vậy nên, anh muốn chúng ta thử dừng tình yêu "tạm bợ" này để xác định lại tình cảm của mình. Và anh đưa ra lí do "không hợp nhau" - một cái cớ để nếu mình không gặp lại được thì cũng chẳng thể làm tổn thương ai. "Không hợp nhau" đôi khi là tất cả những ấm ức dồn nén, nhưng đôi khi lại chẳng mang một ý nghĩa nào hết! Nhất là bây giờ khi anh đã đợi ở đây rất lâu, và cuối cùng cũng gặp, để đưa cho cô gái không hoàn hảo mà anh yêu, và cũng can đảm yêu một anh không hoàn hảo, một hộp kẹo ngậm ho. Không hợp nhau mình vẫn có thể yêu nhau, phải thế không em?"
[…]
_ Thế nếu em không nhắn tin đòi gặp anh, thì mình chia tay thật à?
_ Không! Anh tin chắc rằng mình sẽ yêu lại nhau thôi. Vì bọn mình không hoàn hảo...

sưu tầm:

maiyeumo
Khách viếng thăm


Về Đầu Trang Go down

Tâm sự của người cha có đứa con rớt ĐH Empty Re: Tâm sự của người cha có đứa con rớt ĐH

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết