Chào mừng bạn đến với diễn đàn Luật Học k33
Hãy đăng ký thành viên để trao đổi với chúng tôi.



Join the forum, it's quick and easy

Chào mừng bạn đến với diễn đàn Luật Học k33
Hãy đăng ký thành viên để trao đổi với chúng tôi.

Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Nỗi hối hận của một teen cuối cấp

Go down

Nỗi hối hận của một teen cuối cấp Empty Nỗi hối hận của một teen cuối cấp

Bài gửi by Admin Thu Dec 31, 2009 3:29 pm

Nỗi hối hận của một teen cuối cấp (28/05/2009)
Nỗi hối hận của một teen cuối cấp Tru%E1%BB%A3t%20d%C3%A0i

Entry
là nỗi hoang mang của một cô bạn cuối cấp và nỗi niềm hối hận vì những
giây phút nông nổi trong suốt khoảng thời gian cắp sách đến trường của
mình...
Bình thường, lặng lẽ, không có gì đặc
biệt. Tích tắc 12 năm cũng sắp hết, 12 năm - một khoảng thời gian có
thể nói là dài, cũng có thể là ngắn, nhưng 12 năm ấy đã vẽ lên bức
tranh về cuộc sống của nhóc, với những ngày tháng trầm lặng, hay những
tháng ngày nông nổi, buông thả, bế tắc. 12 năm, biến một con nhóc hiền
lành nhút nhát học giỏi thành một con nhóc khác hẳn. 12 năm, một chặng
đưòng dài gập ghềnh, thuận lợi may mắn thì ít, trở ngại thì nhiều...
Mới
đó mà chỉ còn 2 tháng, 2 tháng nữa thôi, nhóc sẽ biết con đường nhóc đi
sẽ dẫn đến đâu, đến một cánh đồng hoa chiến thắng hay đến một vùng đất
khô cằn sỏi đá. Nhưng dù sao thì cái đích đó cũng là kết quả thích đáng
đối với nhóc. Cũng như mọi ai khác, lúc này trong người nhóc
tràn đầy sự lo lắng, sợ hãi xen chút hi vọng, nhóc lo sợ một tương lai
mù mịt sẽ vây bủa lấy nhóc nhưng nhóc cũng hi vọng nhóc sẽ cũng sẽ chạm
đến những nấc thang cuả sự thành công, hạnh phúc. Lúc này không ai có
thể biết được tương lai của nhóc sau hai tháng nữa sẽ ra sao, như thế
nào?
Dù có thành công
hay thất bại, thì nhóc cũng sẽ đến đích, nhưng rồi nhóc sẽ chạm đến cái
đích của mình trong những giọt nước mắt hạnh phúc hay nhưng giọt nước
mắt thất vọng, tủi thân? Giá như, giá như được làm lại từ đầu, nhóc sẽ
không như thế này nữa đâu, nhóc đã nêm đủ, nhóc sẽ trở thành một con
người khác, không phải con người sống buông thả như bây giờ nữa đâu.
Nhưng những cái “giá như…” ấy có thể thực hiện được thì có lẽ cuộc sống
sẽ không còn là chính bản chất vốn có của nó. Không ai có thể biết
trước được điều gì trong cuộc sống, nếu biết được điều gì sẽ xảy ra
chắc cả thế giới sẽ không bao giờ phải có điều gì hối hận. Đó cũng
chính là động lực để con người luôn phấn đấu để không bao giờ họ phải
nuối tiếc vì những điều đã xảy ra.
[justify]Chưa
đi đến đích nhưng tràn ngập trong lòng nhóc bây giờ là sự hối hận, hối
hận về nhiều thứ, hối hận vì quãng thời gian dài nhóc đã lãng phí,
không để ý đến việc học hành, sống không mục đích, luôn đổ lỗi cho mọi
thứ xung quanh, đổ lỗi cho hoàn cảnh, cho gia đình… Đó những lý do dối
trá nhóc đã bịa ra đề biện hộ cho mình, biện hô cho cái con người biếng
nhác, sống không mục đích, không quyết tâm, không nghị lực, không ý
chí. Nhưng thời gian không bao giờ trở lại để nhóc có thể sửa lại cuộc
sống của mình được nữa.
Nhưng cũng ít ai biết tại sao một con nhóc hiền lành lại biến thành một con người như thế, chính nhóc cũng không biết nữa?
[justify]Nhóc
sống trong một căn nhà đẹp, học ở một ngôi trường có tiếng, học thêm,
học nếm đủ các môn, gia đình cũng tương đối, xài diện thoại xịn, muốn
gì được đó, là con cưng, không phải đụng tay đụng chân tới bất cứ việc
gì.... Đó là vẻ bề ngoài của nhóc, mà quả thật có một thời nhóc cũng ra
sức để bảo vệ cái vỏ bề ngoài ấy, bảo vệ cái thiên đường ảo ấy của
nhóc. Đó là về vật chất nhóc cảm thấy mình quá đấy đủ rồi, cũng chưa
bao giờ nhóc than phiền về điều đó, nhưng nhóc chưa bao là một đứa con
được ba mẹ tin tưởng, mọi chuyện của nhóc đều được ba mẹ sắp sẵn
cho một cái khuôn. Nhóc luôn cảm thấy mình thiếu thốn một cái gì đó,
chắc có lẽ đó là tình cảm của ba mẹ, cái mà từ nhỏ đến giờ nhóc luôn
khao khát, luôn ghen tỵ khi nhìn thấy đứa em của nhóc được ba mẹ quan
tâm chăm sóc, hồi nhỏ nhóc hay giả bộ bị đau, tưởng rằng như thế ba mẹ
sẽ thương nhóc hơn, nhưng không đó chỉ là tưởng tượng của nhóc mà thôi.
[justify]Nhóc có một kỳ tích
trong 12 năm đi học đó là chưa bao giờ nghỉ học ngày nào, chắc ai cũng
sẽ nghĩ nhóc là một con bé ham học, nhưng chẳng phải đâu, nhóc chưa bao
giờ dám nghĩ đến việc được ba mẹ cho phép nghỉ học ở nhà, đó là điều
không tưởng, dù bị đau liệt giường nhóc cũng phải cố gắng hết sức vác
xác đạp xe đi học, vốn dĩ sức khỏe của nhóc chẳng khỏe mạnh gì, ba bữa
thì đau đầu, năm bữa thì đau bụng…mệt thì mệt chứ nhóc chưa bao giờ
dám về nhà để nghỉ hết. Vì đối với ba mẹ nhóc việc học là vô cùng quan
trọng, không có gì hơn học hết, nếu về nhà những lúc ấy, chắc ba mẹ sẽ
làm cho nhóc vài bài diễn thuyết về học hành. Tại sao nhóc không được
như mọi người chứ? Có những lúc bị sốt, mệt lắm, không đi nổi, người
lạnh toát, nhóc nằm im một chỗ không biết gì? Mà cũng chẳng có ai quan
tâm để ý tới, thay vì những câu hỏi thăm của ba mẹ, thì nhóc lại toàn
nghe thấy những câu như “mày không lo dậy ăn uống rồi lo học bài, ăn
rồi ngủ, học hành không lo, mày ngủ đi rồi ngủ nuôi sống mày”.
[justify]Biết
học là quan trọng nhưng nhóc còn cần sự quan tâm nữa kìa. Một loạt
những điều lệ nhóc phải chấp hành: không được đi chơi dù là bất cứ ở
đâu, không được bạn bè, không được điệu đà đầu tóc quần áo, phải về nhà
trước 7h…..và vô số những quy tắc khác. Thử phá luật một lần đi rồi sẽ
biết hình phạt sẽ như thế nào. Và nhóc cũng đã ở được trong cái khuôn
ấy 11 năm. Luôn về nhà trước 7h tối, không bạn bè, không đi chơi, không
điệu đà, bất cứ đâu mọi người cũng đều thấy nhóc trong bộ quần xanh áo
trắng đi học, tóc dài ngang không kiểu cọ.
[justify]Đến
năm 12, rồi một ngày khi nhóc có một xíu dũng cảm muốn thay đổi bản
thân, nhóc quyết định thay đổi kiểu tóc, không phải kiểu tóc lố lăng
hay khác người gì, nhóc cắt tóc lá mái nghiêng, ai cũng nói nhóc dễ
thương hơn hẳn. Thế mà, thế mà chỉ vì kiểu tóc ấy, nhóc được ăn mấy cái
tát, với những trận lôi đình của mẹ, nhưng câu mắng nhiếc ghê gớm. Từ
hồi đó, nhóc chán lắm, nhóc không làm gì sai cả, mà tại sao lại như thế
này? Tại sao nhóc không được như mọi người. Càng lớn có lẽ cái “tôi”
trong nhóc cũng càng lớn theo, nhóc muốn thay đổi, nhóc muốn cho ba mẹ
thấy những thứ ba mẹ sắp đặt cho nhóc sẽ biến nhóc thành người như thế
nào? Quả thật nhóc đã khác hẳn, nhóc chán nản mọi thứ, học hành thì bỏ
bê, ăn chơi đua đòi…nhóc dần sa sút, ba mẹ cũng đã mất hết niềm tin ở
nhóc, nhưng ba mẹ cũng không cảm thấy được rằng nhóc trở thành con
người như thế này là vì sao? Ba mẹ chỉ biết trách mắng nhóc thôi. Đã có
lúc nhóc rơi vào bế tắc, nhóc từng nghĩ, ước gì mình là trẻ mồ côi, một
suy nghĩ quá điên rồ phải không? Nhưng quả thật nhóc đã từng suy nghĩ
như vậy đó, suy nghĩ rất nhiều.
[justify]Và
giờ đây, khi chỉ còn hai tháng nữa để quyết định cuộc đời mình, tự
nhiên nhóc cảm thấy hình như mình đã sai, sai thêm sai, sai hoàn toàn.
Nhóc ân hận, hối hận, nếu so hoàn cảnh của nhóc với những số phận xung
quanh, thì còn có biết bao nhiêu người còn gặp phải nhưng cuộc sống éo
le hơn, bất hạnh hơn. Thế mà, chỉ mới tí tuổi đầu, mới cảm thấy bức xúc
một tí mà nhóc đã buông xuôi việc học hành như giờ đây.
[justify]Nhóc
luôn tỏ vẻ mình cứng cỏi, cá tính, nhưng thực sự là nhóc chỉ đang tự
lừa dối bản thân thôi, nhóc chả có xíu nghị lực hay quyết tâm nào cả,
không biết nếu một ngày nào đó cuộc sống đưa đến những khó khăn ghê gớm
hơn thì sao? Chắc nhóc sẽ trở thành người vô dụng mất. Con người không
ý chí phấn đấu, không nghị lực, không nỗ lực như nhóc bây giờ liệu có
thể tự mình thay đổi được cuộc sống của chình mình hay không? Nếu như
bây giờ thì nhóc cũng sẽ mãi quẩn quanh trong nhưng cái khuôn mà không
bao giờ có thể thoát ra được. Nhóc phải cố gắng lên thôi, quyết tâm lên
thôi. Nhưng bây giờ có phải là đã quá trễ khi nhóc nhận ra được điều
này? Và hai tháng có thể làm chuyển dòng cuộc sống của nhóc không? Và
liệu chỉ bằng lời nói nhóc có đủ kiên trì và nghị lực để thay đổi
không? Nhóc cũng không biết nữa? Rồi thời gian sẽ trả lời điều đó!
Đây
là entry dài nhất của nhóc mà trước giờ nhóc viết, entry cuối cùng nhóc
than thở về cuộc sống của mình, entry đầu tiên mà nhóc dám dũng cảm nói
lên cuộc sống thật và con người thật của mình, đây cũng sẽ là entry
cuối cùng của 12 năm tháng đi học, tuy bình thường trầm lặng nhưng
cũng có những lúc đáng nhớ. Để viết ra nhưng dòng viết này nhóc đã lấy
hết dũng cảm đề một lần thành thật với chính mình. Nhưng dòng viết này
có thể không trôi chảy, không mở đầu, cũng không kết thúc, hoặc sẽ ko
ai hiểu gì về nó, nhưng đây là tâm trang thật nhất của một con nhóc
bình thường, không đặc biệt hay nổi trội gì, không giỏi giang, không
xinh đẹp, cũng không được mọi người yêu mến khi sắp phải kết thúc 12
năm đến trường.Cầu mong sau entry này, 2 tháng nữa nhóc sẽ lật những
trang entry của sự thành công và hạnh phúc.
Nhóc mong rằng nếu vô tình có đọc được entry này, mỗi người sẽ tìm lại chính bản thân của mình.
[/justify]
[/justify]
[/justify]
[/justify]
[/justify]
[/justify]
[/justify]
Admin
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 782
NHIỆT HUYẾT : 2188
Cảm Ơn ! : 9
Join date : 21/11/2009
Age : 33
Đến từ : Đà Lạt

CASINO
BOYDALAT_90: 10

https://svlhk33.forummotion.com

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết